¢lüß ¶=¶ëø...
Cần 1 thợ cao tay về Photoshop để làm baner riêng cho club


...... Hixx.. 1 mình Bo làm hông xuể......

thể lệ tuyển chọn cho chức hiệu " PS diễn đàn" là mọi người ai PS đc :
1 baner có pixels 832 x 320
1 theme có pixels 1024 x 768

ai làm đẹp hơn ý nghĩa và độc đáo cho ngôi nhà Heo chúng taz tuyễn người đó....

và sẽ có 1 BOX riêng dành cho người này quãn lý....
Và 1 người sữ dụng thành thào diễn đàn để điều hành cùng Bo..
Iu member Heo nhìu lắm lắm..
CHUXX..



Mọi chi tiết liên hệ YH : chiecquanxikhacten_anhvaem@yahoo.com.vn

------------------------------------------
[Heo]_BoBo_
Thank's
¢lüß ¶=¶ëø...
Cần 1 thợ cao tay về Photoshop để làm baner riêng cho club


...... Hixx.. 1 mình Bo làm hông xuể......

thể lệ tuyển chọn cho chức hiệu " PS diễn đàn" là mọi người ai PS đc :
1 baner có pixels 832 x 320
1 theme có pixels 1024 x 768

ai làm đẹp hơn ý nghĩa và độc đáo cho ngôi nhà Heo chúng taz tuyễn người đó....

và sẽ có 1 BOX riêng dành cho người này quãn lý....
Và 1 người sữ dụng thành thào diễn đàn để điều hành cùng Bo..
Iu member Heo nhìu lắm lắm..
CHUXX..



Mọi chi tiết liên hệ YH : chiecquanxikhacten_anhvaem@yahoo.com.vn

------------------------------------------
[Heo]_BoBo_
Thank's
¢lüß ¶=¶ëø...
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

¢lüß ¶=¶ëø...

º•¤☼Fämïiÿ ¶=¶ëø☼¤•º
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Thống Kê
Hiện có 5 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 5 Khách viếng thăm

Không

Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 78 người, vào ngày Wed May 04, 2011 6:43 am
Latest topics
» Báo Danh Tại Đây....
Chương 36: Đám cưới hoàn mĩ!..Chương 37: Đêm tân hôn!..Chương 38: Vụng về!..Chương 39: Ngủ cùng!..Chương 40: Cô con dâu chẳng ưa nổi!..Chương 41: “Vì con có bầu!”.. I_icon_minitimeThu Jun 28, 2012 6:17 pm by

» siêu mẫu khoe đừng cong quyến rũ.....
Chương 36: Đám cưới hoàn mĩ!..Chương 37: Đêm tân hôn!..Chương 38: Vụng về!..Chương 39: Ngủ cùng!..Chương 40: Cô con dâu chẳng ưa nổi!..Chương 41: “Vì con có bầu!”.. I_icon_minitimeThu Jun 28, 2012 6:01 pm by

» Những câu trả lời "cười ra nước mắt" của học sinh
Chương 36: Đám cưới hoàn mĩ!..Chương 37: Đêm tân hôn!..Chương 38: Vụng về!..Chương 39: Ngủ cùng!..Chương 40: Cô con dâu chẳng ưa nổi!..Chương 41: “Vì con có bầu!”.. I_icon_minitimeWed May 30, 2012 7:30 pm by

» [Heo]_polao_ xin ra mắt
Chương 36: Đám cưới hoàn mĩ!..Chương 37: Đêm tân hôn!..Chương 38: Vụng về!..Chương 39: Ngủ cùng!..Chương 40: Cô con dâu chẳng ưa nổi!..Chương 41: “Vì con có bầu!”.. I_icon_minitimeTue May 22, 2012 7:36 pm by

» 1 ngay` di choi disneyword cua? AnDy
Chương 36: Đám cưới hoàn mĩ!..Chương 37: Đêm tân hôn!..Chương 38: Vụng về!..Chương 39: Ngủ cùng!..Chương 40: Cô con dâu chẳng ưa nổi!..Chương 41: “Vì con có bầu!”.. I_icon_minitimeWed May 09, 2012 6:59 pm by

» day^ la` nguoi` ban dau` tien khi AnDy den' Mi~
Chương 36: Đám cưới hoàn mĩ!..Chương 37: Đêm tân hôn!..Chương 38: Vụng về!..Chương 39: Ngủ cùng!..Chương 40: Cô con dâu chẳng ưa nổi!..Chương 41: “Vì con có bầu!”.. I_icon_minitimeMon May 07, 2012 7:45 pm by

» pe" zUn^^ hi`hi`
Chương 36: Đám cưới hoàn mĩ!..Chương 37: Đêm tân hôn!..Chương 38: Vụng về!..Chương 39: Ngủ cùng!..Chương 40: Cô con dâu chẳng ưa nổi!..Chương 41: “Vì con có bầu!”.. I_icon_minitimeMon Apr 30, 2012 1:10 pm by

» ANdy cùng zợ chém zó tập 2
Chương 36: Đám cưới hoàn mĩ!..Chương 37: Đêm tân hôn!..Chương 38: Vụng về!..Chương 39: Ngủ cùng!..Chương 40: Cô con dâu chẳng ưa nổi!..Chương 41: “Vì con có bầu!”.. I_icon_minitimeMon Apr 30, 2012 12:51 pm by

» Mot. dam" tang khong co' hau^.
Chương 36: Đám cưới hoàn mĩ!..Chương 37: Đêm tân hôn!..Chương 38: Vụng về!..Chương 39: Ngủ cùng!..Chương 40: Cô con dâu chẳng ưa nổi!..Chương 41: “Vì con có bầu!”.. I_icon_minitimeMon Apr 30, 2012 12:25 pm by


Share  | 
 

 Chương 36: Đám cưới hoàn mĩ!..Chương 37: Đêm tân hôn!..Chương 38: Vụng về!..Chương 39: Ngủ cùng!..Chương 40: Cô con dâu chẳng ưa nổi!..Chương 41: “Vì con có bầu!”..

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giả Thông điệp
[Heo]_AnDy_
ςãภђ รát 113
ςãภђ รát 113


Tổng số bài gửi : 444
Age : 32
Registration date : 31/08/2008

Chương 36: Đám cưới hoàn mĩ!..Chương 37: Đêm tân hôn!..Chương 38: Vụng về!..Chương 39: Ngủ cùng!..Chương 40: Cô con dâu chẳng ưa nổi!..Chương 41: “Vì con có bầu!”.. Vide
Bài gửiTiêu đề: Chương 36: Đám cưới hoàn mĩ!..Chương 37: Đêm tân hôn!..Chương 38: Vụng về!..Chương 39: Ngủ cùng!..Chương 40: Cô con dâu chẳng ưa nổi!..Chương 41: “Vì con có bầu!”..   Chương 36: Đám cưới hoàn mĩ!..Chương 37: Đêm tân hôn!..Chương 38: Vụng về!..Chương 39: Ngủ cùng!..Chương 40: Cô con dâu chẳng ưa nổi!..Chương 41: “Vì con có bầu!”.. I_icon_minitimeTue Dec 21, 2010 9:38 am

Chương 36: Đám cưới hoàn mĩ!

Cuối cùng thì ngày mà chúng tôi mong đợi cũng đã đến. Mẹ tôi và bà Thanh
hối hả chuẩn bị cho cái đám cưới này lâu lắm rồi. Mọi thứ được lên danh
sách, chuẩn bị chu đáo. Vì đám cưới lần này quan khách đến dự rất đông,
lại có nhiều nhân vật có máu mặt, quan sếp to nên hai bà mẹ quyết định
phải tổ chức một đám cưới hoàn mĩ nhất.

Quyết định cuối cùng được đưa ra là mở tiệc đứng, tất nhiên địa điểm đã
được chúng tôi giới thiệu đó là bãi đất trống “Khoảng Lặng”. Đám cưới
của chúng tôi được tổ chức theo kiểu Hàn Quốc. Cái này thì khỏi nói vì
tất nhiên có phần của ông Chan ở đây rồi. Chiếc cổng hoa với rực rỡ
những sắc hoa mùa hè, hai bên cột cổng được sơn màu hồng phấn đẹp lung
linh. Tấm thảm đỏ được trải dài từ đầu cổng ra tận nơi cha xứ đứng tuyên
bố. Hai bên là những hàng khách ngồi tham dự. Những lẵng hoa to và
những chùm bóng bay rực rỡ sắc màu. Còn có cả hệ thống phun nước làm mát
không khí nữa. Đám cưới của chúng tôi tổ chức vào mùa hè mà. Mọi người
ai cũng hồ hởi, nóng lòng muốn xem hai cô tiểu thư xinh đẹp của nhà bà
Thanh và hai chàng rể quý của bà. Chí ít thì cũng một người là trưởng
phòng của một tổng công ty lớn, một người lại là tổng giám đốc công ty
liên doanh với nước ngoài hơn nữa lại là người Hàn Quốc, không tò mò mới
lạ. À quên, chắc các bạn đang bất ngờ, đám cưới này không phải chỉ tổ
chức cho riêng mình tôi và Thanh Mai đâu, Thanh Trúc và ông Chan cũng
cùng cưới với chúng tôi mà.
Niềm vui được nhân đôi đó! Chúng tôi từng đôi sánh bước bên nhau bước
trên tấm thảm đó tiến tới chỗ cha xứ trong tiếng nhạc êm du và những nụ
cười chúc phúc của mọi người. Nhưng dẫn đầu lại là cô bé Hy – Un trong
bộ cánh thiên thần, đầu đội vương niệm, tay sách giỏ đựng đầy cánh hoa
hồng. Tiếp đến là cặp đôi Thanh Trúc và ông Chan. Thanh Trúc đẹp lắm. Cô
ấy mặc bộ váy cưới ngắn chưa đến đầu gối nhưng tà sau thì dài lê thê.
Bộ này là do ông Chan đích thân đặt ở bên Hàn Quốc đó. Trông cô ấy
thường ngày đã đẹp, hôm nay trang điểm cô dâu trông hiền dịu và xinh đẹp
vô cùng.
Mọi người ai cũng xít xoa khen ngợi. Cuối cùng là cặp đôi của chúng tôi.
Thanh Mai thì khác, cô ấy chọn bộ váy cưới theo thiết kế của người Việt
Nam. Bộ váy cưới trắng dài chạm đất, được điểm những hoạ tiết ren, ngọc
và đá đẹp mắt. Chiếc váy cưới quây bó sát bờ ngực cô ấy để lộ bờ vai
mềm trắng mịn và tấm lưng mảnh mai. Đầu đội dế trắng với chiếc vương
niệm đính đá long lanh. Trên tay còn cầm bó hoa tươi xinh xắn. Trông cô
ấy đẹp và lộng lẫy chả kém gì chị.
Và có lẽ sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, hay sẽ đúng là một đám cưới hoàn
mĩ như hai bà mẹ mong muốn nếu như không bắt cô vợ xinh đẹp của tôi đi
đôi cao gót 10 phân chỉ vì cô ấy thấp hơn tôi… nhiều quá! Chúng tôi đang
sánh bước đi bên nhau, tươi cười với quan khách. Trông Thanh Mai lúc đó
rạng rỡ lắm, đôi mắt sáng long lanh, cái miệng nhỏ xinh với lớp son nhũ
bóng hồng tươi tắn thì…
Bỗng Thanh Mai loạng choạng, không giữ nổi thăng bằng kéo cả tôi và cô
ấy cùng ngã xuống, lăn khỏi tấm thảm đỏ ra nền cỏ xanh rì. Hoá ra chiếc
váy dài lê thê cộng thêm đôi cao gót “siêu cao” khiến cô ấy dẫm phải váy
và “thảm hoạ” xảy ra. Tôi đã nghĩ như thế khi tất cả quan khách phải
sửng sốt kinh hoàng đứng bật cả dậy, hai bà mẹ thì nhìn nhau khốn đốn,
Thanh Trúc và ông Chan nhìn chúng tôi lo lắng. Những tiếng cười rúc rích
chợt vang lên. Nhưng mọi thứ được xua tan hết, hay nói cách khác là mở
màn cho một điều thú vị. Thanh Mai và tôi nằm chồng lên nhau. Bốn con
mắt nhìn nhau, không hiểu sao lúc đó, tôi muốn hôn lên đôi môi hồng gợi
cảm của cô ấy. Mọi người ồ lên, reo vui và phấn khích. Thế là trên nền
cỏ xanh mát, êm ái, dưới những cánh hoa hồng mịn như nhung khẽ bay bay
từ đôi tay nhỏ bé của cô bé thiên thần tình yêu Hi – Un, trong tiếng
nhạc rộn ràng, chúng tôi trao cho nhau một nụ hôn ngất ngây và ngọt
ngào. “Em yêu! Gìơ đây ta thật sự đã là của nhau rồi!”. Nụ hôn thêm cháy
bỏng và ngọt ngào hơn. Không biết đây có phải là một đám cưới hoàn mĩ
như hai bà mẹ mong muốn không nhỉ?
Chương 37: Đêm tân hôn!

Tôi được nghỉ 1 tuần ở cơ quan. Chúng tôi cũng định đi hưởng tuần trăng
mật ở Nha Trang cùng hai vợ chồng Thanh Trúc và ông Chan. Nhưng hai bà
mẹ cắt luôn khoản này của chúng tôi vì lí do Thanh Mai đang có thai,
không được đi đâu hết. Kế sách có em bé của Thanh Mai vẫn thường đem lại
nhiều tác dụng phụ không mấy mong đợi như thế này.

Đêm nay là đêm tân hôn của vợ chồng chúng tôi. Căn phòng tân hôn chính
là phòng của tôi với mọi đồ đạc đã được tân trang lại. Ngoài bàn làm
việc của tôi ra, giờ có thêm cả bàn trang điểm của vợ nữa. Chăn, ga,
gối, đệm được thay mới hoàn toàn. Đêm tân hôn có khác, giường trải ga
đỏ, nền nhà rắc cánh hoa hồng, hai cái gối ngủ to đoành được đặt kế với
hai cái gối ôm trái tim đỏ rực. Tuy nhiên, theo điều khoản của người lớn
thì chúng tôi bị cấm làm chuyện xxx. Điều tưởng chừng là vô lý với vợ
chồng mới cưới nhưng lại là có lí bởi Thanh Mai của tôi đang có thai mà.
Nhưng mặc kệ, đó là trên lý thuyết giả thôi, chứ thực tế nào có vậy.
Nên chúng tôi tất nhiên là không thể chấp hành mệnh lệnh của các bậc
tiền bối rồi! Nằm dài trên giường chờ cô ấy tắm xong. Tôi bắt đầu nhớ
tới những lời dặn dò của anh em chiến hữu.
- Mình là đàn ông, mình có thể thua kém về mọi mặt nhưng tuyệt đối không
được thua kém trong chuyện đó! Không được để phụ nữ nó khinh mình biết
chưa anh! - Cậu Đức vỗ vai tôi.
- Con vợ em suốt ngày nó làu bàu chê em thể lực kém, ức lắm anh ạ! Thế
nên anh phải cố hết sức đó! - Thằng Tuấn còi dặn dò tôi với tư cách của
một kẻ đã nếm mùi thất bại.
- Phải đấy! Anh cứ phải phát nào ra phát đấy cho em! Không được yếu mềm!
... Đấy, tôi nào có biết gì đâu. Không ngờ chỉ mỗi chuyện tưởng chừng
như bình thường thế thôi nhưng lại lắm rắc rối và khó khăn ghê. Nhưng
không sao, kĩ năng cậu Đức và mấy anh em nhân viên cấp dưới vợ con đề
huề truyền dạy tôi nghe và khắc ghi không bỏ sót điều nào. Và giờ chỉ
chờ đợi đến tí nữa là thể hiện thôi! Vợ tôi đang tắm. 15 phút. 20 phút.
30 phút. 1 tiếng. Trời đất, hơn 1 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy vợ
tôi ra. Sao cô vợ tôi lại tắm lâu thế chứ! Tôi lại phải bật dậy khỏi
giường đi vào phòng tắm.
- Em yêu làm gì trong đấy mà lâu vậy?
– Không có tiếng trả lời.
– Thanh Mai, em có trong đó không vậy? Thanh Mai, mở cửa ra cho anh! Thanh Mai! – Tôi lấy chân đá mạnh một cái vào cửa.
Một tiếng “Uỵch” từ trong phát ra.
– Thanh Mai em có sao không vậy?
- Không, không … em không sao!
- Vậy mở cửa ra cho anh!
– Cánh cửa từ từ mở. Cô ấy rụt rè bước ra. Đôi mắt lộ rõ vẻ vừa mới ngủ dậy.
– Em ngủ trong đó đấy à? – Cô ấy cúi gầm mặt.
– Em sao thế? Sao lại ngủ trong đó?
- Em sợ anh?
- Cái gì?
- Em không biết đâu! Em không ngủ với anh đâu! Em không muốn làm giống người lớn trong đêm tân hôn đâu. Bọn bạn em bảo kinh lắm!
– Cô ấy vừa khóc vừa nói. Trời đất đây có phải là Thanh Mai mà tôi biết
không? Cô ấy yêu sớm hơn cả tôi, ấy vậy mà trong chuyện này còn con nít
hơn cả tôi.
- Thôi nín đi! Thì mình là vợ chồng mà! Vợ chồng nào chả phải thế! Mình còn phải sớm sinh em bé nữa mà!
- Không! Em không ngủ với anh đâu!
– Cô ấy bật khóc còn to hơn cả lúc nãy!
- Thôi thôi nín đi! Không mẹ biết thì chết!... Thôi thì mình chỉ ngủ cùng thôi vậy, không làm gì cả!
- Ứ đâu!
- Hả?
- Anh xuống đất nằm đi! Nhỡ ngủ cùng, nửa đêm anh giở trò thì sao!
- Cái gì vậy? Sao bắt anh nằm đất hả?
- Anh không nằm thì em nằm!
- Thôi… thôi… anh… nằm!
Đấy, đêm tân hôn của tôi đấy! Có lẽ cả đời không quên nổi!
- Thanh Mai, Lâm dậy mau, sáng rồi!
- Tiếng mẹ tôi gọi cửa. Nắm đấm cửa từ từ chuyển động. Thôi chết, tối
qua vợ chồng tôi quên không khoá cửa phòng. Tôi và Thanh Mai nhìn nhau.
Tôi vục dậy, trèo nhanh lên giường. Nhưng khổ nỗi, tay chân luống cuống,
chăn nó cứ quấn vào chân, tôi trèo mãi không lên nổi thành giường, dù
Thanh Mai đang ra sức cùng kéo tôi lên. “Bụp”.
- Hai đứa dậy mau! - Mẹ tôi mồm chữ A, mắt chữ O trước cảnh tượng hai vợ
chồng ôm nhau ngủ dưới đất, giường ga xộc xệch, chăn rải từ giường
xuống đất!
- Trời ơi là trời! Hai vợ chồng mày ngủ kiểu gì mà lăn cả xuống đất thế này!?!
- Ơ mẹ! Chào buổi sáng!
- Sáng sủng gì? Dậy? Dọn dẹp lại phòng ngay. Còn Thanh Mai xuống nấu ăn sáng.
- Dạ?
- Còn dạ gì? Con dâu về nhà không nấu để mẹ chồng nấu à?
- Dạ… không!
– Thanh Mai mếu máo nhìn tôi. Ngày đầu tiên làm dâu của cô ấy đã bắt đầu rồi đó!

c

-Xoảng”.
- Cái con bé này! Đến cầm cái bát thôi mà cũng đánh vỡ.
– Tôi đang tranh thủ đánh một giấc, vừa nghe thấy tiếng mẹ tôi quát
Thanh Mai ở dưới bếp tôi vội bật dậy như một cái lò xo lao nhanh xuống
dưới bếp.
Thanh Mai hai hàng nước mắt chảy dài. Dưới sàn nhà nước trứng chảy lênh láng, mảnh vỡ văng tứ tung.

– Còn đứng đó mà khóc nữa à? Mau dọn đi, cái con bé này!
– Thanh Mai sợ hãi luống cuống cúi xuống nhặt mảnh vỡ. Có lẽ vì quá sợ
hãi và luống cuống lên cô ấy vừa mới chạm xuống nhặt mảnh vỡ đã bị cứa
một vệt dài.
- Trời ơi! Sao trên đời lại có đứa hậu đậu thế này! Chổi có, hót rác có dùng để làm gì?
- Mẹ thôi đi!
– Tôi chạy lại ôm lấy Thanh Mai, nắm chặt ngón tay đầy máu của cô ấy.
– Mọi ngày mẹ vẫn nấu ăn sáng mà. Gìơ cô ấy vừa mới về mẹ đã bắt làm
rồi. Mẹ phải từ từ để cô ấy làm quen dần với cảnh về nhà chồng chứ!
- Mẹ tôi cứng họng. Bà không nói nổi câu gì. Không phải vì tôi nói đúng
quá mà vì bà không tin nổi thằng con quý của bà nó đang mắng bà để bảo
vệ con vợ nó. Cuối cùng thì mẹ tôi cũng chả thèm nấu ăn sáng và tất
nhiên bãi chiến trường mẹ tôi cũng không thèm dọn. Tôi và Thanh Mai lại
phải lúi húi quét dọn. Cả một phòng bếp sực mùi tanh của trứng, cả một
chút mùi nước mắm nữa. Tôi thở dài:
- Thật ra là lúc nãy em sai đó! Anh nói mẹ như thế là không đúng đâu. Chắc mẹ sẽ giận lâu đó!
- Em biết! Gìơ phải làm sao hả anh!
- Anh cũng chưa biết. Có lẽ trưa nay em lại phải nấu cơm đấy!
- Anh đùa à? Tôi và Thanh Mai cả hai lúi húi ở dưới bếp. Chẳng phải là nấu nướng gì đâu!
- Anh mua ở đâu thế?
- Đèn Lồng Đỏ!
- Trời sang thế? Mẹ nghi đó!
- Yên tâm, mình cứ đảo đảo lên, cho nó lung tung và hơi nát là được.
- Sao anh không mua canh rau ngót hay canh rau muống nó mới giống, mua hẳn canh gà, hấp thế.
- Em nghĩ ở đó có canh rau muống cho em à?
- Xuỵt! Khẽ thôi không mẹ biết giờ!
- Biết rồi.
- Sườn chua ngọt cơ á? Mà sao cả tôm chiên thế này.
- Thì mẹ anh vẫn làm mà!
- Nhưng đây là em nấu chứ không phải mẹ anh!
- Uí giời, mẹ có biết là em nấu dở đâu. Chỉ biết là em vụng về thôi.
- Hai cái này nó không đi liền với nhau à?
- Chắc là không! Mà thôi nhanh lên…. Đừng, đừng!
- Gì thế? - Sao lại bày cả đồ trang trí làm gì?
- Ừ nhỉ! Hì, em quên.
- Oái, đừng đổ, túi nước chấm đó. Cái này vứt đi, mình phải tự pha. Nhà làm gì có mấy cái linh tinh trong đó.
-….
Sau hơn 30 phút, cuối cùng thì chúng tôi cũng dọn ra được một mâm cơm
với đủ các món không thua kém mẹ tôi thường ngày: cải bắp quấn thịt,
canh gà, sườn chua ngọt, tôm chiên, salat rau xanh bao gồm: rau sống, cà
chua, dưa chuột… (mua ở nhà hàng) và nước chấm (tự pha). Gọi mãi mẹ tôi
mới chịu xuống. Mặt bà nhìn cái là biết cơn giận chưa nguôi.
- Mẹ vào ăn cơm đi! Thanh Mai mất cả buổi sáng làm cơm để xin lỗi mẹ đó!
- Mẹ tôi giật mình trước lời giới thiệu của tôi.
- Tất cả là Thanh Mai làm đây sao?
- Vâng, vợ con cũng được đấy chứ mẹ!
- Để xem đã! - Mẹ tôi nói thế chứ tôi biết bà bất ngờ lắm. Chắc chắn là hết giận rồi. Mẹ tôi lấy đũa gắp miếng sườn ăn thử.
– Cũng được!
- Phải là quá được chứ không phải là được! Mẹ tôi thật là… Nhà hàng nổi
tiếng người ta nấu cơ mà. Mẹ tôi tính thế đấy, muốn được mẹ tôi khen thì
phải thật hoàn hảo. Như Thanh Trúc là một ví dụ. Đang hớn hở với việc
nâng tầm cao Thanh Mai trong mắt mẹ thì hai đứa giật mình bởi tiếng mẹ
hỏi.
- Thế cơm đâu? Ăn cơm mà không bê nồi cơm ra à?
- Chết! Mải chú tâm đến thức ăn mà quên khuấy mất món quan trọng nhất. Gìơ thì hai đứa chúng tôi chỉ biết mặt mếu nhìn nhau.
- Dạ, tụi con quên nấu cơm rồi!
- Cái gì!?!

Chương 39: Ngủ cùng!

Vừa nhìn thấy Thanh Mai mang quần áo vào phòng tắm tôi cũng vớ quần áo và lao như bay đến khoác tay cô ấy.
- Chồng làm gì đấy!
- Tắm!

- Không thấy người ta đang vào à?
- Thấy mới vào cùng mà!
- Cái gì thế?
– Nhìn cái vẻ mặt giận dữ của cô ấy sao mà yêu thế không biết!
- Hì, thì mình là vợ chồng, tắm chung có sao đâu!
- Không được! Đi ra đi! – Cô ấy ra sức lấy tay đẩy người tôi.
- Nhưng chồng muốn tắm cùng vợ! – Tôi làm bộ nũng nịu.
- Muốn ăn đấm không? Thích tắm thì vào mà tắm một mình nhá!
– Nói rồi cô ấy toan bước đi!
- Thôi được rồi, không tắm chung nữa. Vợ tắm đi!
- À thôi… chồng tắm đi!
- Không được! Tắm sau rồi lại ngủ trong đó như hôm qua ý à. Vợ tắm đi!
Hí hửng từ trong bồn tắm ra, với ý nghĩ hôm nay cô ấy không trốn được
tôi đâu. Nhưng vừa ra đến giường đã thấy cô ấy ngủ rồi. Tôi trèo lên
giường, khẽ đưa tay gạt mấy lọn tóc rối của cô ấy, rồi nhẹ nhàng lứơt
tay trên đôi má ửng hồng của cô ấy. Rõ ràng là cô ấy cảm nhận được tất
cả mà. Rồi khi bàn tay lướt đến đôi môi hồng tôi cúi đầu hôn nhẹ lên đó
một nụ hôn phớt qua môi. Đôi tay cô ấy khẽ nhúc nhích. Hì, cam đoan là
cô vợ tôi giả vờ ngủ rồi. Tôi hắng giọng.
- Sao vợ mình hôm nay ngủ sớm thế nhỉ? Nhưng thôi, ngủ cũng có cái hay của nó. Mình phải tận dụng cơ hội mới được.
– Nói rồi tôi khẽ cúi đầu xuống người cô ấy giả vờ như mình đang giở trò. Ngay lập tức cô ấy vùng dậy, vớ lấy cái gối ôm chặt.
- Chồng định giở trò gì hả? - Giọng cô ấy run lên.
- Uả tưởng vợ ngủ rồi mà! Hì, vợ là vợ của chồng sao lại bảo chồng giở trò. Vợ phải thực thi nghĩa vụ của người vợ chứ!
- Không được! Chồng mà làm gì vợ gọi mẹ đó!
- Để mẹ biết là vợ chồng mình chưa hề ngủ với nhau bao giờ à?
- Đồ đểu!
– Nói rồi cô ấy quẳng cái gối vào tôi!
- Vì vợ, chồng phải đểu hôm nay mới được!...
- Á, cứu tôi với!...
- Không ai cứu được vợ đâu!
- Chồng mà lại gần vợ giết chồng!
- Vợ còn chạy nữa, chồng mà bắt được thì vợ cũng chết với chồng!... Cứ
thế hai đứa chúng tôi rượt đuổi nhau trong phòng. Những tiếng ùynh uỵch,
la hét vang rõ khắp nhà.
- Cuối cùng thì cũng tóm được vợ rồi!
- Buông vợ ra đi!...
- Vợ chồng mày làm cái gì đó hả?
- Mẹ tôi đẩy cửa bước vào. Tôi vội vã buông vợ ra. Nhìn căn phòng tan
hoang, vợ chồng tôi lại đang giằng co nhau trên giường. Mẹ tôi lại gầm
lên:
- Chúng mày muốn chết à? Vợ mày đang có thai đó.
- Tụi con có làm gì đâu!
- Lại còn không nữa!... Thanh Mai vào ngủ với mẹ.
- Cái gì vậy mẹ?
- Còn gì ở đây nữa? Muốn ngủ đợi khi nào đẻ xong cho chúng mày ngủ tha hồ.
– Thanh Mai nhìn tôi mếu máo. Gì chứ, đợi đến lúc cô ấy đẻ xong thì chắc
cả đời cũng không được ngủ cùng nhau! Sáng, chưa kịp mở mắt đã bị Thanh
Mai chạy vào phòng đánh thức:
- Anh ơi, chết rồi, mẹ bắt em đi chợ cùng mẹ mua đồ ăn, trưa làm cơm dì Hương đến chơi!
- Thì em cứ đi chứ sao!
– Tôi ngái ngủ!
- Chồng với chả con! Người ta sắp chết rồi đây này!
- Xong chưa Thanh Mai! Làm cái gì mà lâu thế? Ngủ trong nhà vệ sinh rồi à?
- Tiếng mẹ tôi từ dưới nhà vọng lên!
- Dạ con xong ngay đây!... Anh ơi làm thế nào đây?
– Tôi ngồi dậy, thở dài một cái.
- Thì em cứ đi chợ cùng mẹ đi!
- Thế còn lúc trưa nấu cơm?
- Đi đi, rồi về anh khắc tính cho.
- Ơ con Thanh Mai, nhanh lên!
- Dạ con xuống đây!... Chồng nhớ đấy nhá!
- Rồi rồi…
- Tôi trả lời bâng quơ rồi lại ngủ tiếp mà không hề biết rằng sắp có chuyện rồi!

Chương 40: Cô con dâu chẳng ưa nổi!

Vừa mới thức giấc bước xuống dưới nhà, tôi giật mình khi thấy Thanh Mai
đang khệ nệ bê một làn đầy thức phẩm và rau xanh. Vội chạy xuống đỡ hộ
cô ấy một tay, tôi vội hỏi mẹ:
- Hôm nay có vụ gì mà mẹ và Thanh Mai mua lắm thứ thế? Định mở tiệc ạ?

– Thanh Mai quay ngoắt ra nhìn tôi.
- Hôm nay dì Hương mày mới bay từ Mỹ về đây. Hôm đám cưới mày dì không
về dự được nên hôm nay tranh thủ thời gian bay về xem mặt cháu dâu.
– Tôi quay sang nhìn Thanh Mai bắt gặp ngay cái lườm cháy da mặt của cô
ấy. Rõ ràng là sáng cô ấy đã nói với tôi rồi mà. Chết thật, phen này tôi
tiêu với cô ấy rồi. Trước khi vào phòng mẹ tôi còn dặn dò
– Nấu ngon ngon vào, đừng để mẹ mày xấu hổ với dì. Dù dì thì cũng là con dâu quý của cả họ đấy!
– Tôi chả hiểu sao mẹ tôi phải nói thế. Cô dâu quý của cả họ thì sao.
Nói thế chứ mẹ tôi về quê được mấy lần. Tôi nghi lắm, chắc mẹ tôi trót
khoe mẽ gì về cô con dâu với dì Hương đây! Đang miên man suy nghĩ tôi
giật mình bới cái véo tím tay của cô vợ.
- Tính sao với chỗ này đây? Em không biết đâu!
– Cô ấy phụng phịu.
- Anh cũng không biết!
- Cái gì? Sao anh bảo anh sẽ nghĩ cách hả?
- Ờ thì anh vẫn nghĩ mà nhưng không ra!
- Em không biết! Em không biết đâu! Tại anh đó! Hôm qua gạt mẹ nên giờ em mới khổ thế này. Tí nữa không nấu nổi thì em chết!
-Mệt nhỉ?
– Tôi thở dài.
– Mà không sao, hay em cứ thử nấu đi, biết đâu ăn được!
- Nấu kiểu gì em không biết! À đúng rồi!
– Cô ấy cười tinh ranh, 30 phút sau.
- Nhanh lên bà…. Khẽ khẽ thôi, kẻo mẹ tôi biết!
- Rồi! Mà bác ở trong phòng thật chứ? Nhỡ nhìn thấy là tiêu đó.
- Em biết rồi, vào bếp nhanh lên chị. Đó, cô vợ quý của tôi lại giở trò
tinh quái rồi đấy. Cô ấy gọi cô bạn yêu quý nổi tiếng nấu ăn ngon ở lớp
đến nấu giùm cô ấy. Trong khi hai cô nàng hi hoáy ở dưới bếp thì tôi
phải làm nhiệm vụ anh bảo vệ canh gác không cho mama có dịp “đột kích”
vào trong bếp. Đang tu chai nước lọc, căn bản vừa ăn sang xong chưa kịp
uống nước nên hơi khát. Tôi tu ừng ực. Đang tận hưởng cái cảm giác mát
lạnh của dòng nước trôi xuống cổ họng thì tiếng mẹ tôi khiến tôi giật
mình, ho sặc sụa.
- Con trai bao nhiêu tuổi rồi mà ăn uống kiểu thế hả?
- Mẹ… mẹ…
- Tôi cố gắng nói to để Thanh Mai và cô bạn của cô ấy có thể nghe thấy.
- Thanh Mai đang trong bếp hả? Để mẹ vào xem nó nấu nướng thế nào.
- Không, không cần đâu mẹ. Mẹ cứ trong phòng nghỉ ngơi, tất cả cứ để vợ con nấu là được!
- Thôi, một mình nó nấu sao xuể.
– Nói rồi mẹ tôi bước vào bếp. Tôi vội vã chạy theo.
- Mẹ… mẹ à?
– Thanh Mai rối rít. Tôi đảo mắt nhìn quanh. Trong phòng chỉ có mỗi
Thanh Mai, tôi không thấy cô bạn của vợ đâu cả. Không biết là đã lú ở
đâu rồi.
- Nấu được không? Để mẹ giúp một tay.
- Dạ được mà mẹ. Mẹ cứ vào phòng nghỉ ngơi đi ạ. Con nấu một loáng là xong.
- Á! Dán! - Tiếng la thất thanh từ trong góc tủ.
Cô nàng với cái áo dính đầy mạng nhện vừa chạy ra vừa vung tay nhảy tưng
tưng trong phòng bếp trước con mắt kinh ngạc của mẹ tôi và 4 con mắt
đầy sợ hãi kiêm thất vọng của tôi và vợ. Thế là cô bạn tốt giết chết
chúng tôi rồi! Sau khi tiễn bạn về, Thanh Mai thất thểu bước vào nhà. Mẹ
tôi ngồi trên ghế với ánh mắt đầy quyền uy và thật đáng sợ.
- Anh chị giỏi lắm! Gạt cả bà già này cơ đấy!
- Chúng con không dám ạ.
– Đôi mắt sắc lạnh, chẳng mấy thiện cảm gì mẹ tôi dành cho Thanh Mai.
- Cô mà lại còn không dám sao? Ngay từ đầu tôi đã không ưa gì cô rồi.
Nhưng thôi, nghĩ là giờ thì cô cũng là con trong nhà, tôi coi như con
gái. Cô không biết thì bảo không biết, lại còn bày trò gạt tôi. Nghĩ tôi
ghê gớm quá sao? Sợ tôi chê cô con dâu đoảng, vụng về, kém kỏi? Đó là
sự thật, anh chị định giấu tôi đến bao giờ. Định suốt ngày nhờ người đến
nấu hay ra quán mua về? …Anh chị tưởng tôi đã hết giận chuyện hôm qua
rồi sao? Tôi không biết cô hay ho, tài giỏi thế nào nhưng tôi thấy kể từ
ngày quen cô thằng Lâm càng ngày càng tệ. Tôi chưa nói đến chuyện hai
anh chị dám qua mặt hai mụ già chúng tôi mà mang bầu. Chỉ cần hôm qua,
nghe thằng Lâm nó nói mẹ nó để bảo vệ cho cô vợ yêu quý, bà hoàng của nó
là cũng đủ biết rồi! Thanh Mai lặng im không nói gì cả. Tôi cũng không
thấy cô ấy khóc như mọi lần nhưng đôi mắt thì buồn và chắc uất ức lắm.
- Mẹ nói gì vậy?
- Tôi nói gì anh chị tự hiểu. Thôi, giờ thì tập trung vào nấu nướng dì
Hương sắp đến rồi. Tôi liếc nhìn Thanh Mai, cô ấy khẽ nở nụ cười gượng
gạo. Tôi bỗng thấy lòng mình đau nhói. Ở bên cạnh cô ấy mà tôi cũng
chẳng giúp gì được cho cô ấy. Để cô ấy phải chịu những lời nói nặng nề
của mẹ. Gìơ thì tôi biết vì sao cô ấy không khóc. Vì những giọt nước mắt
đã chảy ngược vào lòng trong sự uất ức và cay đắng.
-Thằng Lâm, ra ngoài mua ít bia Hà Nội đi, nhà hết rồi! Còn Thanh Mai, mang thịt gà ra chặt đi!
- Dạ!
- Thôi để tí con về chặt cho.
- Thôi khỏi, có mỗi chặt thịt gà cũng không biết chặt thì làm ăn gì.
Thôi anh đi mua bia nhanh lên. Tôi mua bia về đã thấy dì Hương đến. Dì
tôi lấy chồng Mỹ nên ở Mỹ sống cùng chồng luôn. Đám cưới tôi có điện
sang mời dì nhưng vì dì tôi và ông chồng người Mỹ bận tối mắt tối mũi,
không về dự đám cưới của tôi được. Thu xếp xong công việc là dì bay về
đây luôn. Còn ông chồng Mỹ của dì thì hiếm hoi lắm mới cùng dì về Việt
Nam. Lần này cũng vậy, thấy có mỗi dì thôi.
- Dì đến rồi đó ạ? Đi đường vất vả không dì?
- Mệt mỗi lúc ngồi máy bay thôi. Đáp xuống sân bay Hà Nội là khoẻ ngay.
Đúng là về Việt Nam, về với quê hương, bao mệt mỏi nó tan biến hết.
- Dì mà cũng yêu quê hương ghê nhỉ? Yêu thế sao còn chọn sống ở Mỹ làm gì?
- Bác thật buồn cười. Tình yêu nó vĩ đại mà. Một khi đã yêu phải yêu hết mình chứ Lâm nhỉ?
- Cái này thì dì nó khỏi nói. Nó giỏi cái khoản này lắm. Nhờ thế mà tôi mới có được cô con dâu… À giỏi giang, ngoan hiền.
- Khiếp quá cơ. Cháu dâu chặt thịt gà xong chưa? Để xem cháu dâu tôi thế nào mà bà chị tôi khen ghê lắm.
- Thật ạ?
- Thật mà!
- Thôi thôi, dì… dì để cháu nó còn vào hộ vợ nó.
- Trời, quan tâm con dâu ghê. Phen này chắc cháu dâu tôi đẹp người đẹp nết lắm đây. Vừa lòng được chị tôi là hơi bị được đó!
– Tôi chẳng hiểu nổi dì tôi đang nói gì chỉ biết rằng mẹ tôi có vẻ lúng
túng lắm. Tôi cá là mẹ tôi đang giấu giếm chuyện gì đây. Thức ăn đã bày
biện cả trên bàn. Chỉ thiếu mỗi món thịt gà nữa thôi.
- Thanh Mai chặt thịt gà xong chưa? Đem lên đi con.
- Dạ! Hai phút sau tiếng “dạ” Thanh Mai cũng đem được đĩa thịt gà lên.
Dì tôi nhìn Thanh Mai cũng gật đầu cười khen xinh. Nhưng khi cháu dâu
vừa mới đặt đĩa thịt gà xuống nụ cười trên môi dì tôi tắt lịm. Mẹ tôi
thì tím mặt. Đĩa thịt gà nát tươm, nhìn đã chả buồn gắp. Thanh Mai chỉ
biết cúi đầu lặng im. Mọi người cũng chả ai nói câu gì. Tôi buộc phải
lên tiếng.
- Tay vợ cháu hôm qua bị đau. Thôi không sao, toàn người nhà ý mà. Thanh
Mai em ngồi xuống đi. Cả buổi, không khí gia đình chẳng mấy vui vẻ gì.
Dì tôi nhìn Thanh Mai và liên tục đưa mắt thắc mắc với mẹ tôi. Cuối bữa
cơm, trong lúc Thanh Mai ở dưới bếp rửa bát, trên nhà, dì tôi khẽ thắc
mắc:
- Sao cháu dâu khác hẳn những gì em tưởng tượng thế. Đúng là xinh nhưng…
- Sao dì hỏi nhiều thế nhỉ? Con dâu tôi nó vụng về thế thôi. Nó không duyên dáng, giỏi giang như tôi đã kể vời dì được chưa?
- Ơ… Sao chị lại giận chứ.
- Không giận sao được! Dì đang cười vào mặt tôi chứ gì? Rằng tôi kén cá
chọn canh giờ lại vớ phải một đứa con dâu vụng về, chẳng làm nổi cái gì,
đến chặt thịt gà cũng không xong!
- Mẹ tôi vừa dứt lời thì dưới bếp: “Xoảng”
– Âm thanh đủ giết chết bao người!

Chương 41: “Vì con có bầu!”

Một tuần nghỉ sau đám cưới, có thể đối với nhiều người đó là quãng thời
gian đẹp nhất, ý nghĩa nhất. Nhưng các bạn xem đấy, với tôi nó đúng là
một quãng thời gian khủng khiếp. Nhưng vẫn chưa là gì với những chuỗi
thời gian tiếp theo sau này.

- Sếp đến rồi kìa!
- Chúng em chào sếp!
- Ờ, chào mọi người!
– Tôi nói với giọng chả mấy gì phù hợp với không khí hân hoan chào đón của mọi người trong phòng.
- Nhìn sếp bơ phờ thế kia là nghi lắm đó nha! Chắc đêm qua…
- Cậu Đức nói đến đây quay lại cùng mọi người cười hô hố, cứ như là cậu
ta và mọi người đoán đúng lắm không bằng. Đêm qua ư? Mấy ngày nay rồi,
tôi nào có được ngủ cùng vợ bữa nào. À chính xác là một tuần. Tính cả
hai ngày phải ngủ dưới sàn nhà. Không biết nếu bọn họ biết chuyện sẽ
cười vào mũi tôi thế nào đây.
- Anh Lâm! Thế nào? Làm tốt chứ!
- Sao lại không? Các cậu khinh thường sếp mình thế à?
- Thật ạ? Thế chị nhà… khen chứ ạ?
- Cả phòng lại cười rầm rộ!
- Trật tự đi! Thôi đến giờ làm rồi, vào làm việc đi, không cuối tháng đánh giá xếp loại tôi trừ hết điểm giờ.
- Vừa nói đến tiền có khác ai nấy đều tập trung chuyên môn ngay không
cần tôi nhắc đến lần thứ hai. Nhân viên của tôi đó, được cái giống tôi,
nhắc đến tiền là làm việc rất hiệu quả. Nhưng dẹp yên được đám nhân
viên, tôi lại thấy tủi cho thân mình. Ai đời lấy vợ rồi, mang phận chồng
mà chả được làm chồng! Tất cả cũng chỉ tại cái kế sách mang bầu rồi mà
ra. Và cái kế sách ấy còn gây ra đủ rắc rối nữa. Tôi vừa trở về nhà đã
thấy tiếng Thanh Mai và mẹ tôi:
- Mẹ, sao mẹ lại vứt hết quần của con thế?
- Con gái lấy chồng rồi sao có thể mặc cái thứ này được chứ?
- Quần tụt thì sao hả mẹ? Con thích mặc vì chúng thoải mái.
- Không được! Mẹ đã mua mấy cái quần chửa cho con rồi.
- Quần chửa? - Phải! Bắt đầu từ hôm nay mặc đi!
- Gì vậy chứ! Con mới chưa đầy hai tháng mà. Bụng làm gì đã to mà phải mặc quần chửa chứ mẹ!
- To hay không to tôi không cần biết! Vì cô có chử, phải mặc quần chửa,
không sau này ảnh hưởng đến cháu tôi. Thế thôi, không nói nhiều nữa.
- Thật là bất công! – Thanh Mai hét lên.
- Nếu sợ sao còn chửa sớm làm gì?
- Dạ?...
– Cô ấy ấm ức lắm mà không nói được gì! Tôi bước lên tầng ngay sau khi
mẹ tôi trở về phòng. Nhẹ nhàng ôm chầm lấy vợ từ sau lưng, khẽ thơm lên
má cô ấy.
- Nhớ vợ quá!
- Buông ra đi người ta đang tức đây!
- Sao vậy? – Tôi giả vờ như không biết chuyện gì. Cô ấy kéo tay tôi ra, xoay người lại.
- Mẹ quá đáng lắm! Mẹ vứt hết quần tụt của em. Lại còn bắt từ giờ phải
mặc một đống quần chửa mẹ mua nữa chứ! Làm sao mà em mặc được đây. Quần
chửa xấu chết đi được!
- Thôi mà! – Tôi kéo cô ấy vào lòng.
- Mẹ lo cho em và cho cháu nên mới như thế. Em chịu khó đi.
- Em ứ mặc quần chửa đâu!
- Vậy em mặc váy nhé? Được không anh đưa đi mua?
- Váy á? Hì, còn đỡ hơn quần! – Cô ấy cười toe.
Rõ ràng cũng thích điệu mà lâu nay giả vờ. Thế là ngay lập tức, sau khi
đi làm chiều về, tôi đưa Thanh Mai đi chọn mua váy luôn. Lúc đầu cũng có
ghé qua cửa hàng “Mẹ và bé” nhưng khổ nỗi chẳng có cái váy bầu nào vừa
với cái bụng eo thon của vợ tôi cả. Thế là đành phải vào shop thời trang
trong siêu thị mua váy bình thường nhưng phải mặc thoái mái và tất
nhiên không chặt bụng. Thanh Mai - vợ tôi đúng là mặc gì cũng đẹp. Cô ấy
thử cái váy nào trông cũng xinh. Nhìn cô ấy trông cứ như một con búp bê
nhưng tinh nghịch và nhí nhảnh lắm. Thử váy mà cô ấy làm đủ động tác
bắt tôi lôi điện thoại ra chụp hình cô ấy. Phải công nhận thêm cái nữa
là vợ tôi chụp hình rất ăn ảnh. Cái nào trông cũng xinh và dễ thương.
Khác hẳn với những lúc đanh đá, cáu gắt của cô ấy. Vợ tôi đúng là đẹp
quá đi!
- Anh ơi, đôi cao gót này đẹp quá! – Thanh Mai reo lên khi đập vào mắt
chúng tôi là đôi cao gót 7 phân, trông vô cùng dễ thương với hình cỏ 3
lá lấp lánh đủ màu.
- Cao thế này em đi nổi không?
- Hì, 10 phân thì em mới sợ thôi chứ 7 phân thì bình thường. Nhớ lần
trước đi dự sinh nhật cùng em không? Em mặc váy đi đôi 7 phân đó!
- Và nhảy rất đẹp?
- …
- Cô ấy lại cười. Nụ cười mà tôi rất thích mỗi khi nhìn ngắm vợ mình. Có
lẽ kí ức về những ngày tháng chúng tôi chưa yêu nhau cũng có biết bao
những điều thú vị và những kỉ niệm đẹp. Thanh Mai cứ nằng nặc đòi mặc
váy và đi luôn đôi cao gót mới mua về nhà. Công nhận là nhìn cô ấy rất
đẹp khi mặc váy và đi cao gót. Suốt cả lúc từ siêu thị đi ra bãi đỗ xe
ai cũng phải liếc nhìn cô ấy. Trông cô ấy đẹp như một bông hoa tươi tắn
căng đầy nhựa sống và long lanh bởi những giọt sương mai! Chúng tôi đi
bên nhau như một cặp đôi hoàn hảo nhất. Không biết có phải là tôi đang
tự sướng không nhỉ? Nhưng thực sự đó là những gì mà tôi đã cảm nhận
thấy. Vừa bước vào nhà, chúng tôi vội vã lên gác ngay. Tại sợ lại bị mẹ
la đi mà không biết đường về ăn cơm. Gìơ đã 8 giờ hơn rồi mà. Vừa sắp
sửa bước lên đến cửa phòng chúng tôi giật mình bởi tiếng mẹ ở ngay sau
lưng mình từ lúc nào.
- Đi đâu mà giờ hai đứa mới dẫn xác về ?
- Chúng con đi mua ít đồ.
- Ít à? Mấy túi lớn thế kia mà kêu ít à?
- Lâu lâu chúng con cũng phải mua sắm chứ mẹ. Thôi bọn con đi cả ngày rồi, bọn còn về phòng tắm đây.
- Đứng lại!
- Dạ! - Thanh Mai cởi cao gót ra.
- Dạ?
- Có biết là mình đang có chửa không? Mang bầu mà đi đôi cao gót cao thế kia hả?
- Dạ!... Nhưng…
- Không nói nhiều! Cởi ra đưa đây, khi nào đẻ xong tôi trả!
- Kìa mẹ, mới có 2 tháng thôi mà.
- Anh lại còn nói nữa à? Vợ anh không biết đến cả anh cũng thế nốt hả?
Thấy vợ đi dép cao thế mà cũng để yên được…. Ơ hay, chị còn chưa cởi ra
à?
- Dạ không! Con cởi ngay đây ạ!
- Cầm đôi dép cao gót của Thanh Mai trong tay mẹ tôi bình thản bước xuống cầu thang, vừa đi bà vẫn buông thêm vài câu.
- Từ giờ chỉ được đi dép thấp thôi biết chưa! Tôi mà thấy còn đi dép cao
nữa thì anh chị chết với tôi. Đúng là… con với chả cái. Có lớn mà không
có khôn! Thanh Mai mếu máo nhìn tôi. Gìơ đây làm việc gì cũng bị mẹ tôi
vin vào: “Vì con có bầu”. Xem đó, từ chuyện cấm vận chúng tôi, cho đến
chuyện mặc quần áo và giờ là giày dép. Thế nhưng mọi chuyện mẹ tôi vẫn
chưa dừng ở đây đâu!
Về Đầu Trang Go down
 

Chương 36: Đám cưới hoàn mĩ!..Chương 37: Đêm tân hôn!..Chương 38: Vụng về!..Chương 39: Ngủ cùng!..Chương 40: Cô con dâu chẳng ưa nổi!..Chương 41: “Vì con có bầu!”..

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum: Bạn không có quyền trả lời bài viết
¢lüß ¶=¶ëø... :: Heo's "enTeRtainMenT" :: ♥ TràSữa TâmHồn ♥ -